Đôi lúc cuộc sống lắm màu sắc nên ta ko tự tìm được một tí gì đó của doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat riêng mình.Nhưng nó thì khác,mười năm trước nó đã tìm được đều mà nó hằng mong ước và tìm được một nữa mãnh ghép trái tim của mình.Nghe có vẻ hơi trẻ con,nhưng nó tin vào sự an bày của định mệnh,rằng một ngày nào đó hoàng tử sẽ lại về bên công chúa vào một ngày tuyết khẽ buông rơi.Tuyết mùa hè,đều ước mà một cậu bé đã hứa sẽ thực hành cho nó,đều mà cho dù có nằm mộng chăng nó cũng muốn ai đó do nó bất chấp vớ cả mà làm.Phải đi chăng nữa sẽ có một kì cọ tích xuất hiện,để cho nó và cậu được gặp lại nhau,trong một ngày ko xa khi tuyết khẽ buông làm ngơ vào mùa hè..
Nó là một cô gái tỉnh lẽ,vì ước mê của mẹ cho nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 nó đã khăn gối lên Sài Gòn học.Dù ko thích ngành mình đang theo học lắm,nhưng vì chưng mẹ và một câu nói của ai kia thành thử nó đã quyết định theo nghiệp rõ đầu trẻ.Cuộc sống đâm viên ban sơ tuy có hơi vất vả vì chưng phải tự lo cho mình mọi rợ thứ,không có gia đình ở bên nương tựa,nhưng nó vẫn quyết tâm bám lấy Sài Gòn học và lập nghiệp.Bởi vì tiền có như thế,nó mới có mong gặp lại cậu,hoàng tử tuyết của lòng nó.Mười năm trước cậu từ thành thị phồn hoa dọn về sống cạnh nhà nó,tuy là hàng xóm nhưng hẳn một tháng sau nó mới gặp cậu.Nó và cậu học chung khối,nó là dân chuyên văn còn cậu lại là dân chuyên toán,sẽ chẳng có gì can hệ nếu như vào một ngày đẹp trời đất nó ko vô tình gặp cậu ở cánh đồng người yêu công anh gần nhà.Ngày hôm ấy là vào một buổi chiều vỉa hè khi đang học xong lớp năm,vì buồn thành thử nó thơ thẩn thả linh hồn đi dạo chung quanh nhà.Khi nó đặt chân bước đi trên cánh đồng cỏ ngập một màu trắng của cánh hoa người thương công anh đang buông rơi,thì ở phía xa nó đã nhìn thấy cậu.Như một hoàng tử bước ra từ trong truyện kể,cậu mặc một chiếc sơmi trắng,mái tóc đen phất phơ trong làn gió hè.Tuy ko ít lần gặp cậu trong các kì đâm ra hoạt ban cán lính của trường,tuy nhiên đây là lần trước tiên nó nhìn rõ cậu,để rồi phải thốt lên doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat một câu nói mông lung ko biết đang nói đến cảnh hay người đứng phía trước "-Đẹp quá".Mãi đứng nhìn ai kia mà nó quên mất cả thời gian,đến khi hốt nhiên nhận ra đã trễ định quay về thì nó nghe tiếng gọi với theo từ xa vọng lại.
"-Tuyết Nhi,đợi đã...".Cậu ko biết từ lúc nào đã đến gần nó,trên tay cầm một bức tranh gì đó cậu đưa cho nó cất lời.
-"Tặng Nhi này,An vẽ ko được đẹp lắm thành thử cậu đừng chê nha"
-"Tớ nào dám chứ bức tranh đẹp lắm,cảm ơn An nhiều nha".
Nó cầm bức tranh An vẽ cho săm se từng chi tiết nhỏ,trong bức tranh ấy cậu vẽ một cánh đồng tuyết trắng xóa,và nổi trội lên hẳn là thân ảnh một cô gái đang đứng giơ tay chơi đùa trong làn gió.Nhìn cô gái đó có nét gì đó rất giống nó,cũng chiếc váy trắng cùng mái tóc nâu kia,chỉ là trông cô đẹp hơn nó mà thôi.
Nó và cậu cứ đứng đó chuyện trò rất lâu cho đến khi thái dương dần khuất dạng thì mới chịu đi về.Cứ như thế mỗi ngày hè,nó và An cứ cùng nhau ra ngoài cánh đồng người yêu công anh chơi nhởi với nhau,cậu cứ vẽ còn nó thì cứ đứng bên huyên thuyên đủ chuyện trên trời đất dưới đất cho cậu nghe.Vậy là ko biết từ bao giờ,phòng của nó đã treo đầy mấy bức tranh cậu vẽ,chúng đều rất đẹp và quan yếu là trong mỗi cảnh An đều vẽ thêm nó vào trong ấy.Cậu bảo với nó,thiên thần tuyết đồng cân có một,và cậu sẽ tiền vẽ độc nhất vô nhị một mình nó mà thôi.Thời gian cứ thắm thoát trôi đưa,một mùa vỉa hè lại đến hấp tấp và ra đi cũng nhanh như cách nó lướt qua,tuy nhiên nó ko chút vấn vươn gì cả,đơn giản bởi vì mùa hè này nó đã có An ở bên cạnh.Nhưng niềm vui rồi cũng sớm qua mau ko nói trước bao giờ,vào một ngày cuối lề đường An hẹn nó ra cánh đồng gió.Hôm ấy là một ngày mà nó ko sao quên được,mưa phất phơ rơi trên những ngọn cỏ xanh,hoa người tình công anh cũng ko buồn bay nữa,trên cánh đồng giờ đây chỉ có An và nó,hai đứa trẻ nắm tay nhau bước đi về phía trước.An nói với nó rất nhiều,nghe cứ như cậu sắp rời xa nó vậy làm nó ko khỏi bận lòng.Cậu mà An nói làm nó nhớ nhất đó cũng là lời dặn dò cuối cùmg của cậu để lại như dự cảm được đều chẳng lành sắp sữa diễn ra
-"Tuyết Nhi,mình sắp phải đi xa ko ở bên cậu được nữa,cậu phải hứa với mình sẽ sống tốt đợi ngày mình trở về.Khi nào tuyết rơi vào mùa hè,mình sẽ lại về bên cậu,nhất định tớ sẽ làm cho cậu thấy tuyết mùa vỉa hè như cậu từng bảo với mình..."
-"Nhi sẽ đợi An một mực sẽ mãi đợi cậu,vì công chúa tuyết ko trạng thái sống vui vẻ nếu hoàng tử ko còn ở bên cô"
Nó cất giọng nghẹn ngào nhìn cậu,đôi mắt đẫm lệ mờ nhòa đi ko còn nhìn rõ gì nữa,cậu gật đầu ôm nó vào lòng,tay trong tay nó và cậu cùng nhau thả mình nằm trên nền cỏ mát diệu.Ngày ấy tuy còn nhỏ nhưng nó biết rằng An chiếm một vị trí ko hề ít trong tim nó,bởi bởi vì khi xa cậu,nó đã phải rất nặng nhọc để có trạng thái cười trở lại.Ngày cậu đi,nó ko thể tiễn đưa cậu được,đơn giản ko phải bởi nó ko muốn mà là cậu đã ra đi trong âm thầm,chỉ để lại duy nhất một sợi dính dáng chuyền nhỏ xinh,mặt dây dướng là một đóa hoa trắng đang nở rất đẹp mà cậu gọi nó là hoa tuyết.
Thấm thoát ngày ấy tới bây giờ,tôi và An xa nhau cũng đã hơn 10 năm,nói chính xác là 10 năm,2 tháng lẻ 13 ngày.Nó ko lúc nào ôi thôi nghĩ về cậu,ngày lên đô thị học,gia tài quý giá như nhất mà nó mang theo ko phải là cái notebook mẹ mua cho,chiếc Mio ba bảo cho nó mượn đi học nhưng thực ra là nỗ lực tình mua cho nó do sợ nó phải đi xe bus vất vả,hay con dế cưng chị trao tặng vì nó đậu đại học.Đối với Nhi,tất cả đều ko quan trọng văn bằng những bức tranh mà An vẽ trao tặng nó,tuy nó cũng rất thích những phần thưởng giá mà trị mà người nhà nó tặng cho,nhưng đó chỉ là đánh vật chất bên ngoài,còn tranh của An là vô chớ chi trong tim nó.Vậy là cuộc sống hoá viên của nó cứ trôi qua nhanh như thế,2 niên học ở Sài Gòn cũng ko ít lời tỏ tình của danh thiếp chàng nhưng nó vẫn cứ nín thinh ko háp lại.Tuy đã sắp bước qua hàng phục hai rồi nhưng vẫn chưa có một người con trai nào bước vào cuộc sống cô đơn lẻ của nó,nó vẫn đợi cậu trong vô vọng từ ngày này sang ngày khác cứ như cậu là mối tình đầu chống vắng của nó.Phải,tuy lúc đó cậu và nó đều ko ai nói với ai,nhưng cả hai đều rất rõ trái tim mình đang đập khuyết điểm nhịp bởi chưng đâu.Nó cứ nghĩ thế hệ đâm viên của mình sẽ trôi trong bằng phẳng là thế,nhưng nó đâu ngờ rằng định số mệnh đã cho nó gặp một hoàng tử khác,nói đúng hơn là oan gia ko đội chung trời đất với nó.Vào một ngày đẹp trời,nó tan học ra về sau khi đã lê thân tàn qua hai tiết trạng thái dục cũng đám cô nương nhí nhảnh.Bất chợt ko hiểu nguyên cơ nào,nó đang mân mộng vừa đi vừa đọc cuốn tiểu thuyết lí rất khó khăn mới đậu được thi một quả bống rổ hoá thẳng hướng đầu nó mà hạ cánh,nó choáng màng màng ngồi dậy sao bao tiếng kêu thất thanh của lũ bạn,lẫn mọi người xung quanh.Còn kẻ gây ra thảm thương cảnh kia thì cứ đứng đó tắt thở trân ko một tí làm phản ứng.Xong khi thấy bao ánh mắt hướng cậu soi mối,cậu mới vội buông một câu hững hờ lẫn xiên xỏ nó.
-"Cho mình xin lỗi,nếu cậu đi đứng có ý một tẹo thì đâu đến nổi phải ăn banh vậy".Cậu bạn đó nói xong thì quay lưng đi ko màng cho kẻ bị cậu khiêu khích khói lửa căm hận đang dâng lên tới đỉnh đầu.Nó ko ưa ai thì sẽ ko chấp người đó làm gì,cho cho nên kể từ ngày nó sém bị đổ máu đó nó coi cậu doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat bạn tóc vàng hoe kia như cái gai,hả cậu ở đâu thì cứ y như rằng ko có nó ở đó.Nhưng quả trời ko theo ý người,nó ko ngày nào ko gặp cậu cả,hết đi sinh hoạt bí thư đoàn trường,lại đến tham dự mấy việc công tác xã hội,nó đều phải làm chung với cậu.Đỉnh điểm là vào một đêm thi sinh viên thanh lịch bởi vì trường tổ chức,nó được nhỏ bạn thân yêu tình tử đăng bộ cho nó tham gia,cơ mà đã gắng giả tảng ngô ngê cho rớt sớm nhưng nó vẫn đậu vào chung kết,trùng hợp thay người sẽ bắt cặp ngẫu nhiên thi với nó lại là cậu,Phan Khải Ân một hotboy lẫy lừng của khoa Nghệ thuật.Đêm ấy nó trong tà áo dài trắng bốp khôi sánh bước cùng tên sao chổi là cậu,và rồi như đã được dự báo trước,nó và cậu hành lang ngang đoạt áp điệu tân hoa khôi,nam vương của trường.Theo thời gian nó cứ vậy mà nức danh xa gần,cộng thêm tài ăn nói lẫn học lực khá tốt ko biết mấy chàng trồng cây si lót thư tay lẫn hoa để chờ cái gật đầu nhẹ của nó,nhưng đáp lại nó vẫn cứ lãnh đạm ko ưng thuận,bởi bởi trong tim nó đã có cậu bé.Khải An đang ở một nơi nào đó rất xa đợi nó,lúc nào nó cũng tự trấn an mình như vậy,tự khích lệ để tiếp tục chờ cậu,chàng trai tuyết của lòng nó.
Lại một mùa lề đường lại đến,nó khăn gối về quê để thư giản sau bao tháng ngày học vất vả.Nó rất vui do đều đó,chỉ là trong lòng có chút buồn nhẹ khi nó biết tin ai kia đã bảo lưu kết quả học phăng sang Mỹ định cư.Phan Khải Ân,tên oan gia của nó đã ra đi trước ngày nó về quê mấy hôm,tuy có ghét cậu ta nhưng nó biết tim mình đang dần đập khuyết điểm nhịp do cậu.Một ngày vỉa hè khá mát mẻ,nó quyết định ra cánh đồn người tình công anh để ngắm cảnh hóng gió sớm mai.Nó đang nhẩn nha đùa nghịch với mấy cánh hoa,thì bỗng từ đâu một cơn gió tuyết buông làm lơ phía trên nó,những bông tuyết lí tí khẽ rơi vô định,giữa cái ngày hè oi bức này mà còn có tuyết rơi thì đúng là lạ thật.
-"Ko lẽ là An..."Nó xoay người,hướng mắt nhìn khắp nơi để tìm cậu,tuy nhiên tợp lại sự trông chờ của nó,An vẫn ko có chút tâm điển tích gì,bỗng từ phía xa một vọng nói với gọi nó
-"Tuyết Nhi,tớ về để cho cậu thấy tuyết mùa hè đây."Nõ nghe cậu nói mà nước mắt chực trào ra.Nó ko ngờ cậu bé nó trông đợi từ rất lâu chính là Ân,tên sao chổi oan gia của nó.Khẽ cất bước đến gần nó,Ân trao cho nó một lá thư,cùng một bức tranh rất đẹp,nó ko kiềm được xúc cảm mà chạy đến ôm cậu vào lòng như sợ nếu ko giữ cậu lại,cậu sẽ tiếp kiến thô lỗ rời xa nó.Ân khẽ ôm Nhi tớp lại,cậu đưa tay vuốt mái tóc nâu đã vươn vấn vài hạt tuyết của nó,xong hướng cái nhìn xa xăm lên nền trời đất ơi cao.Ân cất một câu nói trong tâm mình với một người rất quan trọng đối với cậu.Phan Khải An,người anh song hoá mà cậu rất mực yêu quý anh.Và cũng là người đã ra đi mãi mãi,bỏ mình Ân cô độc sống ơ mãnh đất Sài Gòn lắm bon chen này.
"Anh An,anh thấy ko,em đã giúp anh thực hiện ước mê làm một họa sĩ,và giữ lời hứa giúp cô bé nhìn thấy tuyết mùa hè.".
Ân thở dài một cái xong nắm tay nó bước đi về phía trước,mặc cho gió thổi vào mặt mình,Ân như vô vong hồn hướng nhìn Nhi,đôi mắt cậu tắt hơi chứa bao suy tư.Năm ấy nếu ko bởi vì căn bệnh tim quái ác,An đã ko di cư sang Mỹ sống để chữa trị.Tuy nhiên cậu vẫn ko qua khỏi,trước lúc mất An đã kịp dặn dò Ân phải giúp cậu làm cho nó thấy tuyết rơi vào mùa hè.Và sao hơn 10 năm lăn lộn đi khắp nơi để tìm kiếm,cậu cũng gặp được nó.Cũng may nhờ vào dợi dây chuyền mà An trao tặng nó,cậu mới nhận ra công chúa tuyết của An.
Nó đưa tay mở bức tranh mà Ân đưa cho nó,ko đồng cân vẽ m có một cô gái bức tranh kia còn có cả một chàng trai.Hai người tay trong tay đang đứng giữa cánh đồng tuyết đùa nghịch.
Mùa vỉa hè năm ấy tuyết đã rơi,tuy hoàng tử đã ko còn nhưng một thiên thần khác đã xuất hiện cứu vớt linh hồn mõng manh đang dần héo mòn của nó.
-"An à,tớ sẽ sống thật tốt.Tớ sẽ thử mở lòng cho Ân bước vào,tuy nhiên đối với tớ cậu vẫn sẽ giữ một vị trí rất thiêng liêng ở trong đây.Nó đưa tay đặt lên ngực mình,cảm nhận chút hơi ấm mà Ân đã đem lại.Mùa lề đường năm ấy tuyết đã rơi,và hoàng tử đã trở về bên công chúa cạnh.
Tuyết vẫn rơi hay là ai đang khẽ nhỏ lệ,những bông tuyết trắng xốp vươn vấn trên tóc của song thân ảnh,họ đang hướng trái tim mình vào nhau,cùng hòa chung một nhịp đập.Một thạch sùng tình nhỏ đang nhén nhói được ươm mầm,mang cái tên khá mới lạ.Tình yêu của tuyết mùa hè...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét