Cô và anh- 2 con ng` hoàn toàn xa lạ vô tình lướt qua nhau trog thế giới có 7 tỉ con người.
Cô- 1 cô gái xih xắn truyen sex với khuôn mặt bầu bĩnh, cô sở hữu nụ cười tỏa nắng khiến danh thiếp chàng trai si mộng mà quên hết bít tất cả. Nhưng gia tộc ko phải là đối tượng cô cần tìm. Cô vẫn tìm thô lỗ đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.
Anh- 1 chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Khuôn mặt gợi vẻ lãnh đạm nhưng ẩn sâu trog khuôn mặt ấy là tấm lòng cao thượng, rất dễ gần. Đôi mắt anh đẹp và hút vong linh nhưng có chút man nhãn hiệu buồn. Nhiều cô gái đeo đuổi anh nhưng anh đều chối từ vì chưng anh biết: Họ yêu anh tiền do tài sản của công tí tẹo UFO mà anh sẽ thừa kế.
Sáng hôm ấy, 1 buổi sáng đẹp trời. Bầu trời đất ơi trog xah và cao, những tia nắng tinh nghịch len lách qua từng kẽ lá, nhảy nhót trên vai người đi đường. Cô diện 1 chiếc váy màu vàng của nắng và mái tóc dài đen bóng thướt tha. Vừa đi ra đến đầu phố, đang tung tăng ngắm nhìn trời ơi mây thì bỗng...
Kítttttt .... Rầm...??!
Hiện ra trước mắt cô bây chừ là chiếc xe máy màu đen đang nằm bên vệ đường cùng với 1 chàng trai bảnh bao. Mà hơn nữa lại đang nằm... sát chỗ cô đứng..!?
Thoáng chút bối rối những rồi cô nhẹ nhõm cúi xuống và xem chàng trai kia có bị làm sao ko. Cô bàng hoàng trước khuôn mặt ấy. Nó đẹp và quyến rũ. Cô nghe tim mình khuyết điểm 1 anh sex han quoc nhịp. Chàng trai đó bị bất tỉnh đi bởi chưng va đập quá mạnh nên cô đưa anh vào bệnh viện.
Bên giường bệnh, cô ngồi ngắm nhìn khuôn mặt anh. Bất chợt, anh tỉnh giấc. 2 ánh mắt chạm tia nhìn, cô ngượng ngùng quay đi. Anh lên tiếng:
- Cô là ai? Sao tôi lại ở trog bệnh viện?
- Tôi tên An. Ban sáng, tôi thấy anh bị ngã bên vệ đường và ngất xỉu lịm đi thành ra tôi đưa anh tới đây. Còn anh, anh tên gì?
- Ừ, vậy cảm ơn cô! Tôi tên Nam, tôi cũng thấy khỏe hơn rồi cô có thể đi rồi đó!
- Ừm, vậy tôi xin phép đi trước. Lần sau đừng để tôi thấy anh bị tai nạn và tôi là ng` đưa anh vào viện nữa! - Cô cười, nụ cười ấy làm anh đơ trog vài giây.
Anh bần thần ngồi nhìn cô đi ra khỏi phòng, cánh cửa phòng đóng lại. Bên trong phòng, có ai đó đang mỉm cười vui sướng. Cô trở về nhà trog lòng cảm thấy vui vẻ bởi vì làm được việc tốt. Lại nghĩ đến anh, cô khẽ cười.
Lại nói đến Nam, ban sáng, vì nhận được tin công tí bên Anh có chuyện cho nên anh hấp tấp tới tìm ông nội để hỏi rõ sự việc. Ai ngờ, lúc đi đến đường cua, đoạn đường khá vắng vẻ thành thử anh đi nhanh thì bất ngờ, từ đâu 1 chiếc xe máy với tóc độ nhanh như gió vụt qua, lao vào xe anh và khiến anh ngã sóng sượt bên vệ đường. Loáng thoáng nhìn thấy bóng chiếc xe đó biến dạng, anh lịm đi...
Vài hôm sau...
Vào sáng sớm, An ra hòm thư trước cổng nhà nhận thư và ngạc nhiên có 1 bức thư của Nam và 1 chậu phong lan.
" An, cảm tạ cô bởi chưng hôm đó đã đưa tôi vào viện. Rất hinh sex ola vui vì chưng được quen cô, tôi rất thích nụ cười của cô, nó đã làm tôi thấy khỏe hơn đấy! Cảm ơn cô rất nhiều và chậu phog lan này như là qà cảm ơn. Cô nhận lấy và chăm chút nó nhé!
Nam ''
An cười, lại là nụ cười tỏa nắng ấy. Tay bưng chậu hoa vào nhà mà lòng cô thấy vui khó tả...
2 ng` dần trao đổi số phận điện thoại, những tin nhắn trên facebook, những cỗ áo thư e-mail. Ban đầu tiền là bạn hữu nhưng dần dần họ nhận ra mình thích đối phương thật nhiều nhưng lại ngại, ko dám nói ra.
Và rồi, 1 hôm Nam rủ An đi ra biển. Bước trên cát, họ đợi hoàng hôn. Trog tiếng gió và hơi muối của sóng biển, Nam ngỏ lời yêu An. Cô khẽ gật đầu, họ ôm nhau dưới ánh hoàng hôn rạng rỡ của biển. Biển cả như chúc mừng cho đôi tình nhân
Họ yêu nhau, họ hạnh phúc từng ngày, từng giờ...
Những cơ hội lễ Valentine, No-el,...họ đều có nhau. Đều sát cạnh nhau, mua quà trao tặng nhau, đi ngắm biển, ngắm làng quê, núi đồi... Họ cứ yêu nhau dịu dàng và ngọt ngào như thế cho đến 1 ngày...
Hôm nay là ngày kỉ niệm 4 năm 2 ng` yêu nhau. Cô và anh vui lắm! Họ dẫn nhau đi chơi ở công viên giành cho danh thiếp cặp tình nhân, ngắm hoàng hôn trên biển, đi ăn kem, chơi 1 vài trò truyen sex loan luan chơi trog hội chợ...Cứ ngỡ, hạnh phúc ấy sẽ còn mãi, nhưng rồi...
Anh chở cô về nhà, gia tộc tạm biệt nhau. Cô bước vào nhà và thấy tim mình đau nhói. Tim cô nhói lên cảm tưởng như có ai đó sinh thâu. Cô lịm đi và khi tỉnh giấc, cô thấy mình nằm trong phòng bệnh, cha mẹ đang ngồi cạnh cô, đôi mắt hỏ sưng đỏ. Cô gượng dậy và sau 1 hồi, cô biết mình bị bệnh tim. Giai đoạn 2 - nó khiến cô như rơi xuống hố cực kì vọng. Cô khóc nức nở và có 1 vòng tay ôm lấy cô. Là anh... đúng là anh! Cô khóc trog vòng tay anh...
Những tháng ngày sau đó, cô vẫn tiếp thô tục ở trog viện để điều động trị. Anh luôn luôn đến thăm cô, làm cô vui, kể chuyện cho cô nghe. Thời gian vẫn thấm thoắt trôi...căn bệnh của cô gần đây có chiều hướng xấu đi.
- Anh à, có lẽ em ko qa khỏi được đâu anh. Bác sĩ nói, bệnh của em nặng quá rồi lại ko có ai hiến tim để ghép vào nên...- Cô ngập ngừng, mắt đỏ hoe.
- Em đừng lo, anh sẽ cố kỉnh tìm ng` hiến tim cho em mà! Nhất định đấy, em phải cố lên! - Anh nghẹn ngào, chực khóc.
Chiều hôm ấy, cô đòi anh đưa ra biển ngắm hoàng hôn. Anh chở cô đi, họ đi qua các con phố nhộn nhịp, những cánh đồng bao la...cuối cùng thì bờ biển cũng hiện ra trước mắt.
2 ng` nằm trên cát, lắng tai tiếng sóng biển vỗ rì rào. Tay trog tay, họ ngồi dậy, ngắm hoàng hôn đag dần buông xuống...
Dưới ánh hoàng hôn, cô nói:
- Anh, nếu em chết, anh phải đi tìm 1 ng` con gái khác thật tốt thay thê cho em nhé! Đừng mãi nghĩ về em, hãy cho em vào qá khứ để em biến mất anh nhé!
- Ko, anh sẽ ko yêu ai khác ngoài em. Anh hứa đấy! Chỉ có mình em thôi! Mãi mãi tiền có mình em. Em ko được rời xa anh đâu! - Giọng anh nghẹn lại, anh sợ mất cô...
Tiếng sóng hòa với tiếng gió khiến tim cô thắt lại. Cô yêu anh, cô ko muốn xa anh, nhưng sao số phận lại chớ trêu đến thế! Cô phải đi, phải xa anh...
Giọng cô run run, cô khẽ thì thầm:
- Anh à, em mãi yêu anh, yêu đến trọn đời. Nhưng xin lỗi anh, em phải đi đây, đừng buồn anh nhé! Hôm nay mình yêu, mai mình chia tay. Được ko anh?
Cô lịm dần, giọt nước mắt long lanh rớt xuống vai anh. Anh ôm cô trog vòng tay, nghẹn ngào và sực nở:
- Ừ em. Hôm nay mình yêu, mai mình chia tay. Nhé em! Nhưng xin em, đừng bỏ anh lại, em ơi...!
Anh gọi tên cô trog vô vọng. Trời đổ mưa, thương tiếc cho thằn lằn tình 2 ng`.
" Ừ. Hôm nay mình yêu, mai mình chia tay...! "
Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014
Truyện ngắn - Mai tớ chia tay
Truyện ngắn - Đừng gọi em là người cữ 3
Người thứ 3 có phải là 1 truyen sex người chuyên đi giành giật , chiếm đoạt yêu thương của người khác không?
Cứ cho là như vậy, nhưng mà anh nghĩ sao hả anh yêu, nghĩ sao về em, 1 người đặt chân tới cuộc sống của anh khi anh đã là của người khác. Nhưng em tới không phải để mang anh đi,em tới để mong anh hạnh phúc.
Em và anh chúng mình tìm thấy nhau khi cả 2 cùng mệt nhoài vì cuộc sống..có lẽ chính vì thế mà chúng mình yêu nhau.
Ở bên anh, em lắng tai rất nhiều và em cũng hiểu rất nhiều điều từ cuộc sống.Em hiểu về cuộc sống hơn phê chuẩn lời tâm can của 1 người đàn ông từng trải, từng vấp ngã rồi đứng lên.Em khâm phục nghị lực sống của anh tình nhân ak? Ở bên truyen sex loan luan anh em có thể nói man di điều mà ko cần e ngại, có thể đưa ra chính kiến của mình mà không cần sợ hãi.Và rồi em yêu anh thật nhiều, yêu nhiều hơn những gì mà em đã nghĩ trước đó, em cứ nghĩ em sẽ dừng lại được trước khi vượt qua sự cho phép của trái tim
Nhưng anh đâu hay trái tim em đã mất kiểm soát rồi, em gọi tên anh trong mơ, em anh sex ola bắt đầu có những tham vọng được có anh là của riêng em.
Em chẳng thể dừng lại được , không thể dừng tình cảm của mình lại được.
Và em biết 1 điều động anh yêu à: anh cũng đã rất yêu em
Vậy hãy để em ở bên anh nhé, để em là 1 người yêu, ý trung nhân hay là hồng nhan tri kỷ cũng được, nhưng đừng bao giờ coi em là người thứ 3. Em không giành giật, không bon chen để cướp giật a. Em đứng đây, đứng ở nơi này, nhẹ nhàng thôi , nhẹ nhõm tới bên anh khi anh mệt nhoài với cuộc sống của mình, khi anh mệt nhoài với hạnh phúc của mình. . . .
Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014
Truyện sex - Dưới phái đồng hoa
Tôi không phải là Truyện sex người thích đọc sách, nhưng hai tuần sau đó, với một tốc độ chậm chạp, tôi đã nỗ lực đại để đọc xong cuốn Vĩnh biệt Tugumi. Cuốn sách không có gì đặc biệt ngoài việc tất cả đều đặc biệt. Tôi rửa hai tấm ảnh của Zany ra, trở mặt sau, ghi "The one. Zany. Gloria Jean's 26/12".
Tôi đến trường, tôi đến tập san nơi tôi làm thêm, lên thư viện, đi trượt ván với lũ bạn, ngồi xem phim, về nhà ăn cơm mỗi tối. Nói chung tôi sống phẩm bình thường, nhưng đầu óc tôi bị ám ảnh vì hình ảnh Zany, tôi tự nhủ điều gì khiến tôi nhớ cô doc truyen sex, xem phim sex, anh sex ola gái đến vậy khi mà chúng tao chuyện trò không quá hai phút. Bảy ngày sau lần trước hết tôi gặp Zany, tôi lang thang ở khu Vincom mỗi càng ngày càng tiếng vào buổi chiều, với hy vọng gặp lại.
Đúng một tuần, tôi gặp lại cô thật. Lần này Zany ngồi sẵn trong Gloria Jean's, vẫn thứ đồ uống cũ nhưng là một quyển sách khác. Tôi bước vào, tiến lại gần:
- Chúng ta có vẻ có duyên.
- Nếu ngày nào bạn cũng đi loanh quanh ở đây thì không hẳn là duyên. – Zany ngẩng mặt lên.
- Sao bạn nghĩ vậy? – Tôi giật mình.
- Đoán. Ngồi xuống đi hoặc tớ sẽ đứng lên.
Cô gái mỉm cười. Tôi ngồi xuống. Cô truyen sex loan luan gái đặt quyển sách sang một bên:
– Này bạn, ở Hà Nội này có những nơi nào nếu không đến thì người ta sẽ tiếc?
Câu hỏi tựa như của một người vừa ở đâu đó về.
- Cảng Nhật Bản. Bến Hàn Quốc. Cánh đồng hoa hướng dương. Nhà thờ. Nhà hát lớn. Phố cổ Café. Chùa Kim Liên. Bãi cát sông Hồng... – Tôi đáp không nghi ngờ.
- Bạn có thể đưa tôi đi vớ cả những chỗ ấy được không? – Zany ngắt lời.
- Được. Ngay bây giờ? – Tôi đáp không bởi vì dự.
- Ngay khi bạn có thể.
Zany mỉm cười. Ngoài phố đang có nắng, mặc dù trời rất lạnh. Tôi cũng đang cảm thấy như thế bên trong.
3. Tôi đưa Zany đi khắp nơi mỗi ngày. Không biết lý vì chưng vì sao và tôi cũng không bao giờ đặt câu hỏi, học cách đi với một người mang đầy những điều khó hiểu là học cách kiềm chế nỗi tò mò. Hàng ngày, tôi lên lớp, ở lại buổi trưa tại thư viện trường để vừa ăn vừa học cho hết bài, và đến đầu giờ chiều thế ra nơi trước tiên gặp nhau để đón Zany. Và đưa cô đi bít tất cả những nơi mà tôi đã nhắc đến huyễn hoặc chưa kịp nhắc đến.
Tôi đưa Zany ra Cảng Nhật Bản, không vẽ vời, không chụp ảnh, chúng tao ngồi xuống vỉa hè, hít đầy phổi không khí trong lành từ mặt nước và nói chuyện. Xuống Bến Hàn Quốc rồi tạt ra Phủ Tây Hồ. Lần nào vào Phủ tôi cũng có cảm giác khó chịu bởi hương khói, nhưng ít ra có tầm nhìn đẹp và nước vối ở đây thì đại ngon. Mua kem rồi ghé ra Nhà Hát lớn ngồi ăn, mua Trà sữa rồi vòng xuống Nhà Thờ uống, những nơi chẳng ai đánh thuế chỗ ngồi...
Cánh đồng hoa hướng dương một chiều vàng rực nắng, Phố Cổ café gió thổi bềnh bồng mát rượi, bãi cát sông Hồng – hai cái tai phôn và bản "Show me the meaning of being lonely" của Backs... Chúng tôi chia sẻ, chúng tôi cảm nhận, chúng tao tận cùng hưởng những khoảng thời gian không trôi.
Chỉ một tuần, tôi thấy chính thị mình sống nhiều hơn một năm. Chúng tôi chẳng làm chi nhiều, thậm chí cũng chẳng chụp lại cái ảnh nào. Zany vẫn gây nguyên cho tôi cảm giác ban sơ của cô, nụ cười mỉm, cách ăn mặc đầy ấn tượng, chiếc túi to tướng với rất nhiều những đồ lặt vặt, những cuốn sách mang theo khắp nơi, chiếc Ipod với rất ít nhạc, cứ lặp đi lặp lại một vài giai điệu khiến thậm chí nó ám ảnh trong tôi, bất kể tôi đang làm chi thì những nhạc điệu ấy vẫn ngân lên.
Tôi đến trường, tôi đến tập san nơi tôi làm thêm, lên thư viện, đi trượt ván với lũ bạn, ngồi xem phim, về nhà ăn cơm mỗi tối. Nói chung tôi sống phẩm bình thường, nhưng đầu óc tôi bị ám ảnh vì hình ảnh Zany, tôi tự nhủ điều gì khiến tôi nhớ cô doc truyen sex, xem phim sex, anh sex ola gái đến vậy khi mà chúng tao chuyện trò không quá hai phút. Bảy ngày sau lần trước hết tôi gặp Zany, tôi lang thang ở khu Vincom mỗi càng ngày càng tiếng vào buổi chiều, với hy vọng gặp lại.
Đúng một tuần, tôi gặp lại cô thật. Lần này Zany ngồi sẵn trong Gloria Jean's, vẫn thứ đồ uống cũ nhưng là một quyển sách khác. Tôi bước vào, tiến lại gần:
- Chúng ta có vẻ có duyên.
- Nếu ngày nào bạn cũng đi loanh quanh ở đây thì không hẳn là duyên. – Zany ngẩng mặt lên.
- Sao bạn nghĩ vậy? – Tôi giật mình.
- Đoán. Ngồi xuống đi hoặc tớ sẽ đứng lên.
Cô gái mỉm cười. Tôi ngồi xuống. Cô truyen sex loan luan gái đặt quyển sách sang một bên:
– Này bạn, ở Hà Nội này có những nơi nào nếu không đến thì người ta sẽ tiếc?
Câu hỏi tựa như của một người vừa ở đâu đó về.
- Cảng Nhật Bản. Bến Hàn Quốc. Cánh đồng hoa hướng dương. Nhà thờ. Nhà hát lớn. Phố cổ Café. Chùa Kim Liên. Bãi cát sông Hồng... – Tôi đáp không nghi ngờ.
- Bạn có thể đưa tôi đi vớ cả những chỗ ấy được không? – Zany ngắt lời.
- Được. Ngay bây giờ? – Tôi đáp không bởi vì dự.
- Ngay khi bạn có thể.
Zany mỉm cười. Ngoài phố đang có nắng, mặc dù trời rất lạnh. Tôi cũng đang cảm thấy như thế bên trong.
3. Tôi đưa Zany đi khắp nơi mỗi ngày. Không biết lý vì chưng vì sao và tôi cũng không bao giờ đặt câu hỏi, học cách đi với một người mang đầy những điều khó hiểu là học cách kiềm chế nỗi tò mò. Hàng ngày, tôi lên lớp, ở lại buổi trưa tại thư viện trường để vừa ăn vừa học cho hết bài, và đến đầu giờ chiều thế ra nơi trước tiên gặp nhau để đón Zany. Và đưa cô đi bít tất cả những nơi mà tôi đã nhắc đến huyễn hoặc chưa kịp nhắc đến.
Tôi đưa Zany ra Cảng Nhật Bản, không vẽ vời, không chụp ảnh, chúng tao ngồi xuống vỉa hè, hít đầy phổi không khí trong lành từ mặt nước và nói chuyện. Xuống Bến Hàn Quốc rồi tạt ra Phủ Tây Hồ. Lần nào vào Phủ tôi cũng có cảm giác khó chịu bởi hương khói, nhưng ít ra có tầm nhìn đẹp và nước vối ở đây thì đại ngon. Mua kem rồi ghé ra Nhà Hát lớn ngồi ăn, mua Trà sữa rồi vòng xuống Nhà Thờ uống, những nơi chẳng ai đánh thuế chỗ ngồi...
Cánh đồng hoa hướng dương một chiều vàng rực nắng, Phố Cổ café gió thổi bềnh bồng mát rượi, bãi cát sông Hồng – hai cái tai phôn và bản "Show me the meaning of being lonely" của Backs... Chúng tôi chia sẻ, chúng tôi cảm nhận, chúng tao tận cùng hưởng những khoảng thời gian không trôi.
Chỉ một tuần, tôi thấy chính thị mình sống nhiều hơn một năm. Chúng tôi chẳng làm chi nhiều, thậm chí cũng chẳng chụp lại cái ảnh nào. Zany vẫn gây nguyên cho tôi cảm giác ban sơ của cô, nụ cười mỉm, cách ăn mặc đầy ấn tượng, chiếc túi to tướng với rất nhiều những đồ lặt vặt, những cuốn sách mang theo khắp nơi, chiếc Ipod với rất ít nhạc, cứ lặp đi lặp lại một vài giai điệu khiến thậm chí nó ám ảnh trong tôi, bất kể tôi đang làm chi thì những nhạc điệu ấy vẫn ngân lên.
Truyện sex - Một tẹo mỗi một ngày
1. Phố rõ là nhộn nhịp. Mặc mặc dù sơn hà mà truyen sex tôi đang sống chẳng có tí ti gì gọi là giảm giá mùa Noel, vậy mà người ta vẫn cứ đi mua sắm ầm ầm. Tôi đi bộ gần đoạn Vincom, định rẽ vào Gloria's Jeans để mua một cốc café thật lớn, có trạng thái uống từ giờ đến cuối ngày.
Càng vào những lúc cao điểm, khu vực càng đông một cách đáng ngạc nhiên, tôi lách lách giữa dòng người đang đi ngược đi xuôi để tiến về phía Coffee Shop, và bỗng giữa muôn màu sắc rạng rỡ của những người đang xen kẽ nhau đang lướt qua tôi mê hoặc vượt lên tôi, tôi nhìn thấy một cô gái đi ngược chiều, mái tóc ngắn lùa lên trong gió, ăn bận theo phong cách kỳ lạ, danh thiếp thứ đồ trên người trông chẳng có vẻ gì liên quan đến nhau cả về doc truyen sex, xem phim sex, phim sex viet nam tông màu lẫn kiểu dáng, đặc biệt nổi bật lên giữa đám đông do chiếc váy đỏ – trông tựa một cô gái của thế giới khác lạc xuống đây.
Cô ấy không xinh đẹp, nhưng không hiểu sao tôi cảm giác như toàn bộ không gian chung quanh tôi dừng hẳn lại, tựa một đoạn phim quay chậm. Ánh mắt của cô ấy lơ đễnh nhìn xung quanh, chẳng thể hiểu được, nhưng ngay lần đầu tiên, tôi thật sự thích cô gái ấy. Mặc mặc dù không biết cô ấy là ai, có hơn tuổi tôi không nữa, có bạn trai chưa.
Tất cả man di thứ hốt nhiên thành không quan trọng khi bạn biết vững chắc rằng bạn sẽ phải đi theo bước chân của một người xa lạ. Tôi vừa tiến về phía cô ấy vừa nghĩ mình sẽ làm thế nào để có trạng thái làm quen được...
- Chào bạn, tớ làm cho một tạp chí ảnh, tớ đang tìm người mẫu ảnh cho bộ ảnh số tới, liệu bạn có hứng thú không?
- Bạn cho rằng tớ tin vào việc bạn vừa nói sao? – anh sex ola cô gái nheo mắt.
Thất bại. Heh.
- À, ừm, sự thật là tớ muốn làm quen với bạn. Tớ...
- Này, bạn biết chỗ nào có trạng thái đọc một cuốn sách mà không bị ai làm phiền, kể cả nhân dịp viên? – Cô gái ngắt lời.
- Cách bạn khoảng hơn mười bước chân. – Tôi tiền vào Gloria Jean's.
- Quá gần để tớ có trạng thái biết. – Cô gái nhún vai.
- Thường thì núi cao phải đứng xa mới thấy.
Bước vào quán. Tôi ra quầy gọi một Cappu rồi trở lại bàn. Cô gái ngồi chăm chú đọc một quyển sách, tên sách là Vĩnh biệt Tugumi, theo cách vẽ bìa có lẽ là của một tác giả Nhật, trên bàn ủi một cốc Cookies n' Cream. Cô để lên bàn một cái túi nhỏ may bằng vải thô, màu đỏ trắng, rút bên trong ra hai cái bút nhớ để đánh dấu những đoạn hay. Thấy tôi ngồi xuống, cô gái ngẩng mặt lên, nhìn tôi:
- Bạn có trạng thái hỏi tớ 5 câu hỏi đơn. Sau đấy tớ sẽ đọc tiếp kiến cuốn sách.
Tôi nhìn cô gái, rồi nhìn ra ngoài cửa kính, nơi dòng người vẫn đi lại nhộn nhịp, không can hệ gì với sự tĩnh lặng ở sau khung lớp kính. Cô gái nhún nhường vai:
- Bạn không định hỏi sao?
- Khi người ta đồng cân có 5 câu hỏi thì người ta cũng cần có chút thời kì để xem mình thành thử hỏi thứ gì.
- Cứ hỏi thứ bạn muốn.
- Tớ muốn quá nhiều.
- Vậy thì hãy muốn ít đi.
- Bạn tên là gì?
- Zany. Một.
- Tớ hỏi tên thật cơ?
- Zany! Hai! – Cô gái cười phá lên.
- Ăn gian. Bạn có ghét bị chụp ảnh không?
- Có. Nếu bạn bè chụp thì được.
- Thế còn người lạ?
- Đôi khi. Bốn.
- Thế còn tớ?
- Có thể. Hết. Nhưng khuyến mãi thêm một câu cho sự gian lận của tớ lúc nãy.
- Cuốn sách này có hay không?
- "Vĩnh biệt Tugumi" của Banana Yoshimoto – một trong những khuân mặt nổi bật nhất của văn chương Nhật đương đại. Tác giả của Kitchen và N.P hết sức nổi tiếng. Cuốn này thì tớ mới đọc thành thử chưa biết. Đoạn đầu không tệ.
Càng vào những lúc cao điểm, khu vực càng đông một cách đáng ngạc nhiên, tôi lách lách giữa dòng người đang đi ngược đi xuôi để tiến về phía Coffee Shop, và bỗng giữa muôn màu sắc rạng rỡ của những người đang xen kẽ nhau đang lướt qua tôi mê hoặc vượt lên tôi, tôi nhìn thấy một cô gái đi ngược chiều, mái tóc ngắn lùa lên trong gió, ăn bận theo phong cách kỳ lạ, danh thiếp thứ đồ trên người trông chẳng có vẻ gì liên quan đến nhau cả về doc truyen sex, xem phim sex, phim sex viet nam tông màu lẫn kiểu dáng, đặc biệt nổi bật lên giữa đám đông do chiếc váy đỏ – trông tựa một cô gái của thế giới khác lạc xuống đây.
Cô ấy không xinh đẹp, nhưng không hiểu sao tôi cảm giác như toàn bộ không gian chung quanh tôi dừng hẳn lại, tựa một đoạn phim quay chậm. Ánh mắt của cô ấy lơ đễnh nhìn xung quanh, chẳng thể hiểu được, nhưng ngay lần đầu tiên, tôi thật sự thích cô gái ấy. Mặc mặc dù không biết cô ấy là ai, có hơn tuổi tôi không nữa, có bạn trai chưa.
Tất cả man di thứ hốt nhiên thành không quan trọng khi bạn biết vững chắc rằng bạn sẽ phải đi theo bước chân của một người xa lạ. Tôi vừa tiến về phía cô ấy vừa nghĩ mình sẽ làm thế nào để có trạng thái làm quen được...
- Chào bạn, tớ làm cho một tạp chí ảnh, tớ đang tìm người mẫu ảnh cho bộ ảnh số tới, liệu bạn có hứng thú không?
- Bạn cho rằng tớ tin vào việc bạn vừa nói sao? – anh sex ola cô gái nheo mắt.
Thất bại. Heh.
- À, ừm, sự thật là tớ muốn làm quen với bạn. Tớ...
- Này, bạn biết chỗ nào có trạng thái đọc một cuốn sách mà không bị ai làm phiền, kể cả nhân dịp viên? – Cô gái ngắt lời.
- Cách bạn khoảng hơn mười bước chân. – Tôi tiền vào Gloria Jean's.
- Quá gần để tớ có trạng thái biết. – Cô gái nhún vai.
- Thường thì núi cao phải đứng xa mới thấy.
Bước vào quán. Tôi ra quầy gọi một Cappu rồi trở lại bàn. Cô gái ngồi chăm chú đọc một quyển sách, tên sách là Vĩnh biệt Tugumi, theo cách vẽ bìa có lẽ là của một tác giả Nhật, trên bàn ủi một cốc Cookies n' Cream. Cô để lên bàn một cái túi nhỏ may bằng vải thô, màu đỏ trắng, rút bên trong ra hai cái bút nhớ để đánh dấu những đoạn hay. Thấy tôi ngồi xuống, cô gái ngẩng mặt lên, nhìn tôi:
- Bạn có trạng thái hỏi tớ 5 câu hỏi đơn. Sau đấy tớ sẽ đọc tiếp kiến cuốn sách.
Tôi nhìn cô gái, rồi nhìn ra ngoài cửa kính, nơi dòng người vẫn đi lại nhộn nhịp, không can hệ gì với sự tĩnh lặng ở sau khung lớp kính. Cô gái nhún nhường vai:
- Bạn không định hỏi sao?
- Khi người ta đồng cân có 5 câu hỏi thì người ta cũng cần có chút thời kì để xem mình thành thử hỏi thứ gì.
- Cứ hỏi thứ bạn muốn.
- Tớ muốn quá nhiều.
- Vậy thì hãy muốn ít đi.
- Bạn tên là gì?
- Zany. Một.
- Tớ hỏi tên thật cơ?
- Zany! Hai! – Cô gái cười phá lên.
- Ăn gian. Bạn có ghét bị chụp ảnh không?
- Có. Nếu bạn bè chụp thì được.
- Thế còn người lạ?
- Đôi khi. Bốn.
- Thế còn tớ?
- Có thể. Hết. Nhưng khuyến mãi thêm một câu cho sự gian lận của tớ lúc nãy.
- Cuốn sách này có hay không?
- "Vĩnh biệt Tugumi" của Banana Yoshimoto – một trong những khuân mặt nổi bật nhất của văn chương Nhật đương đại. Tác giả của Kitchen và N.P hết sức nổi tiếng. Cuốn này thì tớ mới đọc thành thử chưa biết. Đoạn đầu không tệ.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)